Nền Cộng hòa của bọn tôi có 4 thành viên.
Tôi, cao niên nhất được bầu làm tổng thống mà không phải trải qua bất cứ một vụ kiện tụng nào, cũng không cần dùng mạng xã hội để tuyên truyền. Ghế tổng thống của tôi có lẽ là vĩnh viễn cho đến khi nào có đảo chính. Cho đến giờ, các cuộc đảo chính chỉ xảy ra bằng miệng, nên ắt là tôi còn làm tổng thống dài dài.
Đức, làm thủ tướng. Thoạt đầu thì anh được gọi là lãnh đạo, bởi anh có phong cách điệu đà và hay đi trễ như lãnh đạo. Sau, để tránh nhầm lẫn, anh được thống nhất đề bạt lên vị trí thủ tướng.
Kỳ, là bộ trưởng. Khi anh có ý kiến về giao thông thì anh là bộ trưởng giao thông, có ý kiến về giáo dục thì là bộ trưởng giáo dục, có ý kiến về kế hoạch hóa gia đình thì là bộ trưởng kế hoạch hóa gia đình; rất khó trói anh vào khuôn khổ một bộ nào, thế nên đương nhiên anh là bộ trưởng siêu bộ và liên bộ.
Phó thường dân duy nhất của nền Cộng hòa là Khánh. Chức danh của anh là thư ký. Có thể hiểu là thư ký tổng thổng, thư ký văn phòng chính phủ hay thư ký nền cộng hòa đều được. Anh thường được giao trách nhiệm thống kê và phân bổ chi phí của nền cộng hòa mỗi khi nội các vi hành. Tuy có bằng thạc sĩ toán nhưng anh thường xuyên tính thiếu, tính sai chi phí, chẳng hạn có lúc chúng tôi ăn phở và uống cà phê, nhưng anh chỉ thống kê chi phí cà phê, mà quên tính tiền phở. Việc này khiến các thành viên nền cộng hòa phẫn nộ, khiển trách anh, nhưng không sa thải anh được, vì không có anh thì cộng hòa không có dân. Anh là trụ cột quan trọng nhất của nền cộng hòa.
Kỳ với Đức chơi với nhau từ thời mồ ma internet. Kỳ lang thang trên mạng, sau ra Bắc, gặp Đức, rồi chơi thân nhau. Cặp đôi này cãi vã, chia tay nhau nhiều lần, nhưng sau tất cả vẫn trở lại với nhau, cho dù giờ kẻ Bắc người Nam thì vẫn chửi nhau không ngớt. Cách đây hơn chục năm, thời nhà nhà đều viết blog thì chúng tôi còm men qua lại rồi bắt đầu mỗi lần Kỳ hay Đức vào Sài Gòn lại uống rượu với tôi, còn mỗi khi ra Hà Nội thì tôi ngồi với bộ đôi Kỳ - Đức. Một lần như thế, tôi rủ cả Khánh tới. Nhưng nền cộng hòa chỉ thực sự hình thành sau chuyến đi Hà Giang.
Chuyến đi Hà Giang năm 2017 là đỉnh cao của nền cộng hòa chúng tôi. Có thể hình dung chuyến đi như thế này: trên một chiếc ô tô cũ Đức mượn đâu đó, bốn thành viên của nền cộng hòa tương lai sẽ chém gió phần phật không ngớt qua tất cả các chủ đề bóng đá, thơ văn, âm nhạc, điện ảnh, chửi bọn người Kinh, ca ngợi cảnh đẹp, bàn về tình yêu, lấn sang chính trị, rồi lại trở về, thơ văn, nhạc nhẽo, chửi bọn người Kinh liên tù tì như thế trong bốn ngày. Thậm chí tôi ngờ rằng chúng tôi chính là nguyên mẫu cho bộ tứ Tùng Lâm Vũ Hưng trong tiểu thuyết số một Việt Nam thế kỷ 21 Chết trong ngày Chúa Nhật của Nguyễn Nguyên Phước.
Liền ba năm sau đó, nền cộng hòa của chúng tôi đều có những chuyến đi một năm một lần, khoảng bốn năm ngày, khi thì đồng bằng Mekong, khi thì Tây Nguyên, khi thì trở lại nơi lập quốc Hà Giang. Chúng tôi thậm chí còn đặt thủ đô tại một thung lũng tuyệt đẹp gần Du Già. Tất nhiên, sổ đỏ thì chúng tôi chưa có, dân Palestine có bao giờ có sổ đỏ quái đâu.
Buổi đêm của các chuyến đi đó tất nhiên là rượu, bia, đàn hát và đọc thơ. Đức và Khánh là hai cây guitar, Kỳ hát, tôi thỉnh thoảng cũng đệm theo, nhưng thường xuyên lạc nhịp nên về cơ bản bị cấm hát. Khánh đàn hay bị Đức sửa, nhưng khi Khánh vừa đàn vừa hát Lời thiên thu gọi thì rất cute, chúng tôi hay bảo đàn hát thế này thế nào các chị cũng đổ, không biết chị nào đổ chưa, nhưng sau bao vất vả thì giờ Khánh đã có được một cô bạn gái rất xinh, nghe đâu còn sắp lấy cả nhau. Hy vọng cuộc hôn nhân này không đe dọa đến an ninh chính trị của nền cộng hòa.
Thỉnh thoảng, tôi ngồi nghe lại clip nền cộng hòa đàn hát. Trong không gian miền núi, giữa trời khuya lành lạnh và không có bất cứ tạp âm nào, trừ tiếng côn trùng ri rỉ, chỉ có tiếng guitar bập bùng và tiếng hát. Chúng tôi hát những bài chúng tôi tự sáng tác hoặc viết lời. Nói đúng, chỉ mình Đức có thể viết nhạc. Những bài hát tự chế của Đức, của chúng tôi, có thể chưa hoàn chỉnh về kỹ thuật, nhưng có tất cả tình cảm trong đó. Mỗi lần nghe lại, tôi lại muốn ngồi uống vang với chúng nó.
Tất cả đoạn lằng nhằng trên đây chỉ là intro cho clip Quán cà phê ngoại ô đính kèm, Đức phổ thơ Lưu Quang Vũ. Clip thu ở Mèo Vạc.