Có
lần tôi từng phát hiện ra Hoàng Cầm là nhà thơ “màu mè” nhất Việt Nam, nhờ vào
bảng màu khổng lồ của ông trong tập Về Kinh Bắc. Còn khi đọc kỹ Tiếng
ca bộ lạc của Đinh Hùng, tôi có thể kết luận ông là nhà thơ có cái mũi tinh
nhất Việt Nam, bằng vào tần suất mùi hương trong tập này.
Tiếng ca bộ lạc có 30 bài. 26/30 bài có nhắc tới “hương”. Bốn bài không có chữ hương là: Lăng kính, Hình em giả tưởng (Trăng hồng thủy), Tiếng sao tiền định, và Cuồng vọng tình nhân.
Trong 26 bài còn lại, chữ “hương” được dùng 48 lần. Đó là chưa kể tới chữ “thơm”, cũng được dùng tới 9 lần. Nếu không phải tinh mũi lắm, thì ắt là nhà thơ ám ảnh với mùi hương, hay ám ảnh một cô gái nào đó tên Hương. Ám ảnh đến nỗi mùi hương có thể trở thành mùi hương đoạt mệnh (giống như trong truyện kiếm hiệp Tàu).
Đây là tất cả câu thơ có
“hương” trong Tiếng ca bộ lạc:
Mê hương tà áo xanh tiền kiếp,
Ngọc sáng hồn hương,
phách thủy tinh.
Phấn hương nào thổn thức
Vị hoa còn ngọt làn môi.
Hương em thấm khắp người tôi còn nồng.
Nhụy hương một phút
nghìn đời trao nhau
Xin nâng sóng tóc, thu gầy chìm hương.
Vành mây còn rộng lối hương
bay.
Níu mùi dạ hương trong hơi thở,
Có những bông hoa, tiền thân là thiếu nữ,
Những mùi hương rạo rực hiện hình người.
Hương công chúa và men say hoàng tử,
Cánh bướm thời gian treo võng tóc buông lơi.
Ôi những làn môi ngọc lan
hương nhụy dương cầm thức giấc
Ngậm ngùi dư vị làn môi,
Đừng cho anh nhớ nụ cười trầm hương.
Xin hồn hoa trắng dung nhan,
Đừng ngăn biên giới cung đàn hương bay.
Lệ nào kết ngọc trong hoa?
Đóa hôn thần khải chưa nhòa sắc hương.
Lạc loài tinh thể sao bay,
Trái-Tim-Xuân kết hương đầy tóc xanh.
Đàn lên vút phím da sầu đảo,
Giấc ngủ hương chìm thể phách xưa.
Khi đêm mở cánh nhung thần khải,
Tóc ngủ rừng trăng, gối xõa hương.
Anh muốn nhìn trăng sáng rợn hồn
Mùi hương Lục Tỉnh ướt môi hôn.
Sông trắng mây vàng, hương tóc xanh
Xin Em một chút mây đồng nội
Chen lẫn hương thầm mái tóc say.
Anh giấu niềm đau trong rừng trầm hương mái tóc
Nghe mỗi tế bào tiếp nhận mùa xuân
Và tìm dư âm bước chuyển thời gian
trên nụ cười buồn
say ngất hương thu
Ôi những mùi hương sắp lãng quên,
Và Em chưa thực đã hư huyền!
Nhòa hương nấm độc da hồng tuyết,
Nghe thủy triều dâng mỗi đốt xương.
Mùi hương thoảng gót chân hoài niệm,
Thương nhớ từ đâu bỗng hiện hình
Xin cảm tạ Em
Đã góp hương thơm bàn tay châu báu
Những âm thanh bỗng lênh đênh mùi hương dạ hợp,
Những sắc màu cũng rạo rực lời ca mưa bay.
Và hương Em ru giấc ngủ sông dài,
Ôi hiện tại! xin đừng là mộng ảo,
Cho tôi tìm dĩ vãng một mùi hương,
Em đến cùng hoa, đi với hương,
Mùi hương đoạt mệnh, gió quên đường
Cuồng loạn âm giai má hải đường,
Gọi nhau say chết giữa mùi hương.
Em đến, vầng trăng bỗng tỏa hương,
Giấy mực thơm nồng hương tóc em,
Thịt da hương phấn ngây dòng mực,
Tay run điệu múa hương rừng thẳm,
Biển vọng hồi âm ngấn mắt xanh.
Ngào ngạt hương tay ngọt vị đàn.
Lụa trời, tơ mỏng, hương phai,
Mây hoàng kim, gió sơ khai kề gần.
Nếp xiêm Ngụy Tử hương vàng
Kề môi ngờ đóa hồng trang giận hờn
Kề hương, nghe nhạc run từng bước,
Sao rụng từ lưng xuống gót chân.
Lung linh hương tóc sầu bao kiếp,
Và mấy mùa xuân lạc kiếp Tiên?
Hương bay từ giấc mê dài,
Hư vô cùng vết son phai lớn dần
Vòng tay chiếm lĩnh nửa người,
Nhụy hương mười chín, nụ cười yêu tinh.
Ta xé trang thơ, nức nở ân tình
Mộng tan nát Lầu Hương lên sắc dục.
Xin truyền nhau hơi thở dạ lan hương
Lòng xuân ấm như men xuân vừa đượm
Ta say gì? Chuếnh choáng với niên hoa.
Đôi tay mở đón mùi hương truyền kiếp,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét