Thứ Ba, 29 tháng 3, 2022

Chạy marathon ở Côn Đảo

Trước giải Tiền Phong năm nay, Côn Đảo là nơi mình đã đến hai lần và đã say đắm với biển, rừng nơi đây. Mình mê con đường ven biển của Côn Đảo cũng như mê đèo Mã Pí Lèng, Hà Giang nên tâm niệm rằng khi nào có một giải marathon ở Côn Đảo thì mình nhất định phải tham gia. Do vậy, khi Tiền Phong công bố giải năm nay tổ chức ở Côn Đảo thì mình đã mau chóng đặt vé máy bay và khách sạn trước cả khi mua BIB, cho dù trước giải 2 tuần thì mình có chuyến đi Sơn Đoòng cũng không thể bỏ lỡ. Với tình hình Covid tràn lan như hiện tại thì mình sẵn sàng tâm trạng dính bất cứ lúc nào, nhưng cũng khấn thầm em Vy né mình chuyến đi Sơn Đoòng và Côn Đảo. Rốt cuộc thì chắc do quên khấn chị Sáu nên mình bị em Vy ghé thăm trong lúc đi Sơn Đoòng và chỉ kịp âm tính một tuần trước khi chạy marathon ở Côn Đảo. Trong tuần cuối trước giải, lẽ ra phải taper (giảm khối lượng chạy) thì mình phải chạy như bình thường mỗi ngày 10km để lấy lại cảm giác, phục hồi tim, phổi. Dẫu vậy, hậu Covid tuy mình cảm thấy khỏe nhưng khi chạy tim vẫn cao hơn trước đó tầm 15 nhịp.

Buổi chiều trước khi chạy giải, mình lấy xe máy đánh một vòng khảo sát đường chạy xem thử thế nào. Sau khoảng 7-8 km vòng vèo trong thị trấn, thì cung đường marathon bắt đầu chạy dọc theo biển ra hướng Bến Đầm, chạy ven biển, rồi theo cung đường mới mở ôm qua rừng quốc gia. 30km đầu, cung đường chạy tuyệt đẹp, có lên dốc nhưng cũng có xuống dốc. Mình chắc mẩm có thể tăng tốc khi xuống dốc để bù giảm tốc lúc lên dốc. Ngồi trên xe máy, mình thấy dốc chỉ thoai thoải, nghĩ sẽ không phải là vấn đề lớn vì mình đã thường xuyên chạy cầu Sài Gòn và Thời Đại rồi. Tất nhiên đó sẽ là một sai lầm, bởi khi đã chạy hai mấy cây số trên xe hai cẳng khi trời nắng lên, sẽ rất khác khi chạy xe hai bánh khi chiều xuống và nắng đã tắt. 12km cuối của cung đường marathon sẽ chạy trong thị trấn, không còn dốc nên mình nghĩ sẽ ổn, nhưng đó sẽ là một nhận định sai lầm khác.

Sáng chủ nhật, ngày chạy, cảm nhận nhiệt độ tại vạch xuất phát khá cao, có lẽ do trời đứng gió. Tuy nhiên, khi bắt đầu chạy, và suốt khoảng 2 tiếng rưỡi đầu, do có mây nên mình nghĩ cũng được đấy, thời tiết không tệ như Lý Sơn cách đây 2 năm. Từ km số 8 đến km27, mình đã xơi các con dốc khá nhẹ nhàng, hầu như không giảm tốc mấy, trong khi đó lợi dụng một quãng xổ dốc dài, mình đã bung lụa vượt khá nhiều "đồng rân". Km 28-29, một con dốc dài hiện ra như không bao giờ dứt, hầu hết vận động viên phong trào chuyển sang đi bộ. Đây là con dốc mà chiều hôm trước ngồi xe hai bánh mình thấy chỉ thoai thoải! Dẫu vậy, mình vẫn có thể không phải đi bộ hoàn toàn, mà chạy và đi bộ xen kẽ, và sau đó ở km 30 xuống dốc cực gắt, thì mình đã phóng như bay. Tuy nhiên, câu chuyện đẹp kết thúc tại đây, bởi ở km 32 huyền thoại, tuy không còn dốc lên hay xuống, mình cũng không bị chuột rút như nhiều bạn khác, nhưng tự dưng mình thấy hết sức.

Nếu đã đến Côn Đảo, bạn sẽ thấy đó là một thị trấn xinh đẹp với những con đường với những hàng cây đẹp. Nhưng không hiểu sao, ban tổ chức cho chạy những km cuối trên những con đường mới mở tuyệt nhiên không bóng cây. Khi chạy quãng cây số 37-38 trên con đường ôm hồ nước Quang Trung rồi dọc theo hồ sen An Hải, mình có cảm giác như đó là con đường xuống địa ngục, bởi mặt trời thì chói chang trên đầu, mà đường chạy thì cứ như không bao giờ hết. Rốt cuộc, thì dẫu xuống sức nhiều vì những con dốc trước đó và vì nắng gắt, mình vẫn kịp chỉnh đốn trang phục để về đích trong 4 giờ 15 phút. Tuy không lập kỷ lục cá nhân, nhưng đây vẫn là thành tích marathon tốt thứ hai của mình. Với cung đường dốc, nắng như thế, đây là thành tích không quá tệ, nhất là khi mình có quá nhiều ảnh đẹp, không thể đòi hỏi gì hơn.

Anh Đoàn Ngọc Hải có viết một bài phê ban tổ chức giải rất căng, trong đó có ý chỉ trích ban tổ chức chọn con đường dốc quá, và giờ xuất phát quá trễ, có thể gây nguy hiểm cho vận động viên vì sốc nắng. Mình thì thấy đường dốc là một phần của cuộc chơi. Nếu chọn những con đường phẳng hơn, thì sẽ không thể chạy trên con đường tuyệt đẹp ven biển và xuyên rừng quốc gia. Tất nhiên, nếu có thể xuất phát sớm hơn thì tốt, nhưng không rõ hệ thống đèn đường Côn Đảo có đáp ứng được không. Xuất phát lúc 4:30 mà có những đoạn bọn mình đã phải chạy trong bóng tối hoàn toàn.

Về công tác tổ chức, mình thấy có khá nhiều vấn đề: thứ nhất, là nước uống rất nhiều nhưng được sử dụng rất lãng phí; thay vì có cốc nước cho vận động viên sử dụng, thì cứ đưa nguyên chai, vận động viên chỉ hớp một chút rồi phải quăng đi, không thể mang theo người được; thứ hai, rất thiếu toa lét tại điểm xuất phát cũng như toa lét di động dọc đường; thứ ba, thiếu hỗ trợ về y tế, những người chạy trên 5 giờ đều than là không còn xịt lạnh, cá nhân mình thấy trên quãng đường rực nắng dọc hồ Quang Trung, có nhiều vận động viên bị chuột rút lăn ra đường nhưng không có y tế, một anh bạn mình chạy marathon lần đầu, về đích gần như ngất cũng không ai hỗ trợ; thứ tư, dù bất cứ lý do gì, mà nợ huy chương finisher với vận động viên là rất chán; thứ năm, khu vực đích đến không có lều cho vận động viên nghỉ ngơi, toàn phải ngồi dưới đất và phơi nắng, mình về đích hỏi nước điện giải thì không còn. Điểm sáng, có lẽ là các nhiếp ảnh gia không ngại phơi nắng để chụp hình cho các vận động viên những tấm ảnh đẹp, ảnh được đưa lên mạng rất nhanh, và sự nhiệt tình của các bạn tình nguyện viên ở các điểm tiếp nước.

Dù sao đi nữa, một năm tan hoang vì Covid không có giải chạy nào, giờ được chạy trở lại, được hòa mình vào không khí tưng bừng trước giờ xuất phát, được họp mặt xôm tụ với bạn chạy, được thưởng thức những cốc bia lạnh sau khi hành xác, được ngắm ảnh đẹp khi về nhà, giải chạy Côn Đảo vẫn là một trải nghiệm tuyệt vời.
 

Một năm chạy bộ

Một năm chạy bộ Người ta nói nhiều, rất nhiều về những điều tuyệt vời của chạy bộ. Người ta lại hiếm khi nói chạy bộ có thể tệ hại như thế n...