Bữa từ Đơn Dương về Sài Gòn, ngang qua Di Linh, thấy bảng khu dân cư rồi, đã thắng nhẹ nhưng đường đẹp và trống trải nên cũng hơi lố ga chút xíu.
Hôm đó trời Di Linh giăng giăng mây xám, những ngọn đồi chập chùng ẩn hiện sau làn sương, gió hiu hiu và mưa bay nhè nhẹ, nhưng ngờ đâu có chú cảnh sát tre trẻ xông ra giữa đường vẫy lại. Thấy chú nhã nhặn đòi xem giấy tờ thì mình cho xem, rồi chú bảo đường này chạy có 50km/h mà anh chạy 58. Chú cho xem hình rồi mời lập biên bản. Một tốp các chú đang ngồi bên một chiếc bàn nhỏ lập biên bản một số người khác nữa. Một chú mang ghế đến mời mình ngồi. Mình lặng yên để cho các chú muốn viết gì thì viết trong biên bản. Xong, một chú bảo bọn em nhắc nhở nhẹ anh thôi, phạt 300 ngàn, anh cầm biên bản về bưu điện nào cũng được đóng phạt tại đó, bằng lái sẽ được gửi trả về địa chỉ nhà của anh. Oái, lịch sự và thuận tiện thế này thì mình sẵn lòng đóng phạt, mặc dù mình luôn cho rằng dùng biển trong thị trấn với ngoài thị trấn để quy định tốc độ là một biểu hiện của sự chậm tiến, nhưng đó không phải lỗi của các chú.
Lên xe, mình tủm tỉm cười hoài. Bà chị điệu đi cùng hỏi tại sao. Tại vì mình có kẹp sẵn một bí mật mệnh giá cao trong tập giấy tờ xe ấy nhưng các chú không "xem". Phải nói thêm là các chú đã lập biên bản sang một lỗi khác, lỗi đậu xe không cảnh báo, là lỗi nhẹ hơn so với lỗi quá tốc độ.
Về nhà, chờ khi nhận được tin nhắn trên điện thoại rằng đã có quyết định xử phạt rồi, thì mình ra bưu điện đóng tiền trong một nốt nhạc. Em nhân viên bưu điện rất xinh bảo anh cứ về nhà gác chân lên chờ nhận bằng lái. Tất nhiên đoạn gác chân là mình thêm vào, nhưng thực sự là lần đầu tiên bị phạt và đi đóng tiền phạt mà minh cảm thấy rất vui vẻ, vì nhiều lý do.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét